US – Vietnam Agreement on Reciprocal, Fair and Balanced Trade : significant concessions from the Vietnamese authorities

November 21, 2025-34 min-

On 26 October 2025 the White House published a “Joint Statement on United States–Viet Nam Framework for an Agreement on Reciprocal, Fair, and Balanced Trade”.

Vietnam commits to provide preferential market access for substantially all U.S. industrial and agricultural exports into Viet Nam.

The United States will maintain a 20% tariff on Vietnamese goods (originating from Viet Nam) under Executive Order 14257 (April 2025) and may identify a subset of Vietnamese goods that can be reduced to zero percent tariff.

Both sides agree to engage further on non-tariff barriers, intellectual property, labour, environment, customs/trade facilitation, regulatory practices, state-owned enterprises (SOEs) and supply-chain resilience/duty evasion.

From a Vietnamese point of view this is being framed as a milestone of bilateral trade cooperation. But from a critical perspective it is arguable that the Vietnamese side has made very significant concessions — and that the leadership of the Communist Party of Viet Nam and Tô Lâm in particular have ceded many leverage points.

1) This agreement can be seen as a defeat for the Vietnamese leadership

Tariff position unchanged at 20 %: While Vietnam might have feared a 46 % rate (as the U.S. had threatened for Vietnamese exports under “reciprocal tariffs”), the deal settles at 20 %, meaning Vietnamese exporters still face a substantial barrier. While the tariffs in other ASEAN countries (Thailand, Indonesia, Philippines, etc.) remain at 19%.

Vietnam agrees to give broad access to U.S. goods and services: The statement requires Vietnam to provide market access for U.S. industrial and agricultural goods (including medical devices, pharmaceuticals, large-engine vehicles) and streamline regulatory approval for U.S. products.

Non-tariff/structural concessions: Vietnam accepts to engage on labour, environment, IP, SOEs, regulatory practices. These are sensitive domestic governance issues (for example workers’ rights, environment activism, SOE reform) that Hanoi has resisted or managed selectively. Accepting these in principle weakens the negotiating position of the Vietnamese leadership.

Shift in balance of leverage: The U.S. trade deficit with Vietnam (Vietnam’s large surplus) has been cited as a driver for Washington’s hard line. Vietnam’s export-led growth model (especially via FDI manufacturing) is now exposed to new pressures.

In short, rather than Vietnam securing improved treatment for its exporters, the deal locks in a relatively high U.S. tariff (20 %) and requires Vietnam to open further to U.S. imports and adjust sensitive domestic policies. From a political viewpoint, it is reasonable to describe this as a loss of leverage for Tô Lâm and the leadership, especially given their prior posture of being “rising” and negotiating as equals.

2) Vietnamese industries/exports will face increased competition

Given the commitments Vietnam has made, several sectors are likely to face intensified competition from U.S. goods and services, or increased pressure from tariff/regulatory changes:

Agriculture & agro-processing: With Vietnam granting more access to U.S. agricultural exports (and accepting U.S. regulatory oversight/certificates) Vietnamese farmers and processors may be pressured by U.S. imports of crops, meat, dairy, etc.

Medical devices, pharmaceuticals: Vietnam agrees to streamline import licences and regulatory requirements for U.S. medical devices and pharmaceutical products. Domestic Vietnamese firms (or local importers/distributors) may face stiffer competition.

Automobiles / large-engine vehicles: The U.S. position explicitly mentions “large-engine vehicles” being able to access the Vietnamese market. Local Vietnamese auto assemblers/importers may face incremental competition from U.S. manufacturers.

Industrial goods & manufactured components: As Vietnam grants “substantially all” U.S. industrial exports access, Vietnamese manufacturing whose inputs or domestic components compete with U.S. goods may face pressure. Also, Vietnamese exporters that currently benefit from lower competition may find U.S. goods entering their market more freely.

Services exports: Though less emphasised in the statement, Vietnam’s services sector (tourism, logistics, finance, legal/accounting) may face U.S. service-providers entering or being given improved access.

The net effect is that the Vietnamese export model — which has for decades relied heavily on labour-intensive manufacturing and tariff/protection cushion — may be exposed to new forms of competition, both in domestic market (from U.S. goods) and in export markets (via rules of origin, higher U.S. tariffs, supply-chain shifts).

3) Economic impacts on Viet Nam

The agreement has several likely economic consequences for Vietnam:

  • Trade balance pressure: Vietnam currently runs a large surplus with the U.S.; allowing greater U.S. goods/services access may reduce that surplus over time or create greater import pressure. The U.S. side explicitly aims to reduce its goods trade deficit with Vietnam.

  • Cost pressures for Vietnamese firms: If U.S. goods/components become more widely available in Vietnam (or imports rise), Vietnamese firms may face higher competition, thus needing to raise productivity, upgrade technology, or risk margin compression.

  • Need to upgrade value-chain position: Analysts note that Vietnam will need to increase localisation of materials, components, parts, and raise productivity to remain competitive under stricter trade/operational rules.

  • Risk of structural adjustment: Vietnamese SOEs, low-productivity labour-intensive exporters, and companies reliant on tariff protection may face strain. The requirement to engage on regulatory/labour/IP issues imposes cost, risk and governance burdens.

  • Opportunity for foreign investment: On the positive side, the agreement can attract more U.S. and foreign FDI into Vietnam (given a more predictable framework) and enable Vietnamese companies to gain U.S. exports or joint-ventures. Analysts in Vietnam view the statement as helping build trust for bilateral trade.

  • Short-term disruption/transformation: Vietnamese firms will need to reposition, upgrade, invest in higher-technology, ensure compliance with stricter non‐tariff rules, and possibly exit lower-value exports. This may be disruptive for employment, especially in provinces with lower skill levels.

In sum, while there are opportunities, the balance arguably tilts toward Vietnam bearing more adjustment cost than the U.S., at least in the short to medium term.

4) The issue of Chinese goods transshipped via Vietnam

U.S. commentators have for years accused Vietnam of being a “trans-shipment hub” for Chinese goods (i.e., Chinese-made goods routed through Vietnam to get U.S. market access, or mis-labelling “Made in Vietnam”), why doesn’t the U.S. side place this issue more visibly in the public statement? A few possible reasons:

Negotiating discretion: The U.S. may privately press Vietnam on trans-shipment, but publicly highlight more politically palatable issues (tariffs, market access). Some statements do mention export controls / duty evasion / supply‐chain resilience, which implicitly refer to trans‐shipment. For example: “addressing duty evasion and cooperating on export controls”.

Complexity of enforcement: Transshipment is difficult to prove and enforce. Defining origin, proving Chinese goods are masked as Vietnamese, requires detailed customs/regulatory work. Raising it publicly may risk diplomatic friction or complicate the deal.

Strategic balance: Vietnam is a key partner for the U.S. in the broader Indo-Pacific strategy (vis-à-vis China). The U.S. may prefer to secure a trade deal rather than immediately escalate with a full public confrontation on transshipment that could derail negotiations.

Calibration of messaging: The public statement emphasises bilateral fairness, mutual access, and structural reform. A blunt public accusation of Chinese trans-shipment via Vietnam could complicate the narrative and create domestic backlash inside Vietnam (including in the Party leadership).

In essence, while transshipment is a known issue, the U.S. chose a softer public framing in the joint statement and left more contentious, technical issues to future negotiation phases.

5) Commentary on the clause: “The United States and Viet Nam will engage to address intellectual property, labour, environment, customs and trade facilitation, good regulatory practices, and any distortionary behaviors of state-owned enterprises.”

This clause is significant for several reasons, and from a Vietnamese governance perspective it raises important tensions.

  1. Intellectual property (IP)

    • Vietnam has made commitments to “fully implement Vietnam’s obligations under certain international intellectual property treaties” according to the Joint Statement.

    • For Vietnam’s domestic firms, this means higher compliance costs, less ability to rely on low-cost copying or lax enforcement, and thus potentially slower competitive advantage building in certain sectors.

    • The leadership must now strengthen IP enforcement (courts, customs, regulatory agencies) — a governance challenge.

  2. Labour

    • The mention of labour rights brings up the fact that Vietnam has not yet ratified ILO Convention 87 (Freedom of Association) and continues to face concerns regarding labour rights and union independence. You mention this: Vietnam hasn’t signed ILO 87, activists and labour organisers are detained, etc.

    • By accepting to engage on labour standards, the Vietnamese leadership is in effect committing to improve its record. But this raises internal political risk: independent labour organising threatens the Party/State’s traditional monopoly and could destabilise control.

    • If Vietnam fails to deliver improvements, the U.S. side may press with penalty mechanisms or trade remedies, which could hurt Vietnamese exporters.

  3. Environment

    • The environment clause raises expectations of improved environmental regulation, enforcement, corporate environmental responsibility (especially for FDI and exports).

    • Vietnam, meanwhile, is seeking large foreign loans (you mention US $15 billion for green energy) and continues to host environmentally sensitive industries; a mismatch between commitments and reality could create reputational risk or even trade/headwind issues (e.g., environmental latent tariffs, ESG pressures).

    • The specific case of detained environmental activists (Ms Hoàng Thị Minh Hống, Ngô Thị Tố Nhiên, etc) underscores a gap between public commitments and implementation.

  4. Customs / trade facilitation / good regulatory practices

    • This means Vietnam must reform its customs, border procedures, licensing, regulatory transparency, anti-corruption, etc. These are positive reforms economically, but politically challenging.

    • It also means Vietnamese exporters must comply with higher standards (traceability, documentation) which raises cost of doing business.

  5. State-Owned Enterprises (SOEs) and distortionary behaviour

    • Vietnam’s economy still has large SOEs (state-owned corporations) many of which are loss-making, subsidised, or burdened by inefficient governance. You note this in your question (“still continue to maintain heavy loss-making SOEs”).

    • By committing to “any distortionary behaviors of state-owned enterprises,” Vietnam is accepting pressure to reform or at least open up SOE practices to scrutiny in the context of U.S. trade relations.

    • Yet reforming SOEs is one of the most entrenched and politically sensitive tasks in Vietnam’s economy — it hits rent-seeking interests, local party bosses, etc. The inclusion of this clause thus signals strong leverage by the U.S.

Why this matters:

  • For Vietnam, accepting these structural commitments means its export orientation will need to shift — less on low-cost, low-governance product lines and more on higher value, higher governance compliance lines.

  • For the Vietnamese leadership, it means a higher level of accountability and pressure from outside (via trade deal) to change domestic institutions (labour, environment, SOEs) — which may reduce their policy flexibility.

  • The reputational/strategic dimension: Vietnam is portraying itself as a trusted partner to the U.S., but if it fails to deliver on these commitments, it risks being penalised (via tariffs, loss of access, etc) and losing investor confidence.

  • The mismatch between commitments and practice: You pointed out that Vietnam still detains environmental activists, hasn’t ratified key international labour conventions, continues to rely on inefficient SOEs — all of which suggest a gap between rhetoric and implementation. The U.S. deal effectively frames these as issues Vietnam must now face.

Conclusion

In sum, while the U.S.–Vietnam trade framework appears on the surface to be a cooperative step, from Vietnam’s standpoint it arguably represents a structural concession and adjustment burden rather than a strategic advantage. The Vietnamese leadership under Tô Lâm has accepted important trade-access commitments for U.S. goods and services, locked in meaningful reform pressures (labour, environment, IP, SOEs), while still facing a relatively high U.S. tariff (20 %) on its exports.

Given Vietnam’s export-led growth model, heavy reliance on manufacturing, and the persistent presence of weak domestic governance (labour rights, environmental activism, state-owned enterprise inefficiencies), the risks are significant. Vietnam must rapidly upgrade its industrial base, raise its regulatory/governance standards, and restructure large parts of its economy — all under tighter external trade conditions.

Unless executed skilfully, this deal could slow Vietnam’s growth, squeeze margins, increase adjustment costs, expose labour/human rights vulnerabilities, and constrain policy autonomy. For Tô Lâm and the Party, this is a moment of genuine challenge: structural reform is mandated externally and the leadership must deliver substantive changes, not only in commitments but in results.

Hiệp định Thương mại Đối ứng, Công bằng và Cân bằng Hoa Kỳ – Việt Nam.

Ngày 26 tháng 10 năm 2025, Tòa Bạch Ốc đã công bố “Tuyên bố Chung về Khuôn khổ Hiệp định Thương mại Đối ứng, Công bằng và Cân bằng Hoa Kỳ – Việt Nam”. Việt Nam cam kết dành ưu đãi tiếp cận thị trường cho hầu hết các mặt hàng công nghiệp và nông nghiệp xuất khẩu của Hoa Kỳ vào Việt Nam. Hoa Kỳ sẽ duy trì mức thuế suất 20% đối với hàng hóa Việt Nam (có xuất xứ từ Việt Nam) theo Sắc lệnh Hành pháp 14257 (tháng 4 năm 2025) và có thể xác định một số mặt hàng Việt Nam có thể được giảm thuế xuống mức 0%.

Hai bên đồng ý tiếp tục hợp tác về các vấn đề rào cản phi thuế quan, sở hữu trí tuệ, lao động, môi trường, hải quan/thuận lợi hóa thương mại, thực tiễn quản lý, doanh nghiệp nhà nước (SOE) và khả năng phục hồi chuỗi cung ứng/lách thuế. Có thể đánh giá là phía Việt Nam đã có những nhượng bộ rất đáng kể – và giới lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam và đặc biệt là Tô Lâm đã nhượng bộ nhiều điểm quan trọng.

1) Thỏa thuận này có thể được coi là một thất bại đối với giới lãnh đạo Việt Nam

Lập trường thuế quan không đổi ở mức 20%: Mặc dù Việt Nam có thể lo ngại mức thuế 46% (như Hoa Kỳ đã đe dọa đối với hàng xuất khẩu của Việt Nam theo “thuế quan tương hỗ”), thỏa thuận được chốt ở mức 20%, nghĩa là các nhà xuất khẩu Việt Nam vẫn phải đối mặt với một rào cản đáng kể. Trong khi thuế quan ở các nước ASEAN khác (Thái Lan, Indonesia, Philippines, v.v.) vẫn ở mức 19%.

Việt Nam đồng ý mở cửa thị trường rộng rãi cho hàng hóa và dịch vụ của Hoa Kỳ: Tuyên bố này yêu cầu Việt Nam mở cửa thị trường cho hàng hóa công nghiệp và nông nghiệp của Hoa Kỳ (bao gồm thiết bị y tế, dược phẩm, xe động cơ lớn) và đơn giản hóa việc phê duyệt quy định đối với các sản phẩm của Hoa Kỳ.

Các nhượng bộ phi thuế quan/cơ cấu: Việt Nam chấp nhận tham gia vào các vấn đề lao động, môi trường, sở hữu trí tuệ, doanh nghiệp nhà nước, các hoạt động quản lý. Đây là những vấn đề quản trị trong nước rất nhậy cảm (ví dụ như quyền của người lao động qua công đoàn độc lập, hoạt động vì môi trường, cải cách doanh nghiệp nhà nước) mà Hà Nội đã phản đối hoặc tìm cách giải quyết rất thận trọng. Việc chấp nhận những điều này về nguyên tắc sẽ làm suy yếu vị thế đàm phán của giới lãnh đạo Việt Nam.

Sự thay đổi cán cân đòn bẩy: Thâm hụt thương mại của Hoa Kỳ với Việt Nam (thặng dư lớn của Việt Nam) được coi là động lực cho đường lối cứng rắn của Washington. Mô hình tăng trưởng dựa vào xuất khẩu của Việt Nam (đặc biệt là thông qua sản xuất FDI) hiện đang phải đối mặt với những áp lực mới.

Tóm lại, thay vì Việt Nam bảo đảm được đối xử tốt hơn cho các nhà xuất khẩu của mình, thỏa thuận này lại khóa chặt mức thuế quan tương đối cao của Hoa Kỳ (20%) và yêu cầu Việt Nam phải mở cửa hơn nữa cho hàng nhập khẩu của Hoa Kỳ và điều chỉnh các chính sách nội địa nhạy cảm. Về mặt chính trị, có thể coi đây là một sự mất đòn bẩy đối với Tô Lâm và ban lãnh đạo, đặc biệt là khi xét đến lập trường trước đây của họ là “trỗi dậy” và đàm phán trong tư thế bình đẳng.

2) Các ngành công nghiệp/xuất khẩu của Việt Nam sẽ phải đối mặt với sự cạnh tranh gia tăng

Do các cam kết mà Việt Nam đã đưa ra, một số lĩnh vực có thể sẽ phải đối mặt với sự cạnh tranh gay gắt hơn từ hàng hóa và dịch vụ của Hoa Kỳ, hoặc áp lực gia tăng từ những thay đổi về thuế quan/quy định:

Nông nghiệp và chế biến nông sản: Với việc Việt Nam mở rộng quyền tiếp cận đối với hàng nông sản xuất khẩu của Hoa Kỳ (và chấp nhận sự giám sát/chứng nhận theo quy định của Hoa Kỳ), nông dân và các nhà chế biến Việt Nam có thể phải chịu áp lực từ việc nhập khẩu các loại cây trồng, thịt, sữa, v.v. của Hoa Kỳ.

Thiết bị y tế, dược phẩm: Việt Nam đồng ý đơn giản hóa giấy phép nhập khẩu và các yêu cầu quy định đối với thiết bị y tế và dược phẩm của Hoa Kỳ. Các doanh nghiệp Việt Nam trong nước (hoặc các nhà nhập khẩu/phân phối trong nước) có thể phải đối mặt với sự cạnh tranh gay gắt hơn.

Ô tô/xe phân khối lớn: Quan điểm của Hoa Kỳ đề cập rõ ràng đến việc “xe phân khối lớn” có thể tiếp cận thị trường Việt Nam. Các nhà lắp ráp/nhập khẩu ô tô trong nước của Việt Nam có thể phải đối mặt với sự cạnh tranh ngày càng tăng từ các nhà sản xuất Hoa Kỳ.

Hàng công nghiệp và linh kiện sản xuất: Do Việt Nam cấp quyền tiếp cận “gần như toàn bộ” cho hàng xuất khẩu công nghiệp của Hoa Kỳ, các ngành sản xuất của Việt Nam có đầu vào hoặc linh kiện nội địa cạnh tranh với hàng hóa Hoa Kỳ có thể phải đối mặt với áp lực. Ngoài ra, các nhà xuất khẩu Việt Nam hiện đang được hưởng lợi từ mức độ cạnh tranh thấp hơn có thể thấy hàng hóa Hoa Kỳ thâm nhập thị trường của họ một cách tự do hơn.

Xuất khẩu dịch vụ: Mặc dù ít được nhấn mạnh trong tuyên bố, ngành dịch vụ của Việt Nam (du lịch, hậu cần, tài chính, pháp lý/kế toán) có thể phải đối mặt với việc các nhà cung cấp dịch vụ Hoa Kỳ thâm nhập hoặc được tiếp cận tốt hơn.

Hệ quả là mô hình xuất khẩu của Việt Nam – vốn trong nhiều thập kỷ phụ thuộc rất nhiều vào sản xuất lợi dụng lao động và thuế quan/bảo hộ – có thể phải đối mặt với các hình thức cạnh tranh mới, cả trên thị trường nội địa (từ hàng hóa Hoa Kỳ) và trên thị trường xuất khẩu (thông qua quy tắc xuất xứ, thuế quan cao hơn của Hoa Kỳ, sự dịch chuyển chuỗi cung ứng).

3) Tác động kinh tế đối với Việt Nam

Hiệp định này có một số hậu quả kinh tế sẽ xảy ra đối với Việt Nam:

Áp lực cán cân thương mại: Việt Nam hiện đang có thặng dư lớn với Hoa Kỳ; việc cho phép hàng hóa/dịch vụ Hoa Kỳ tiếp cận nhiều hơn có thể làm giảm thặng dư đó theo thời gian hoặc tạo ra áp lực nhập khẩu lớn hơn. Phía Hoa Kỳ rõ ràng đặt mục tiêu giảm thâm hụt thương mại hàng hóa với Việt Nam.

Áp lực chi phí đối với các doanh nghiệp Việt Nam: Nếu hàng hóa/linh kiện Hoa Kỳ trở nên phổ biến hơn tại Việt Nam (hoặc nhập khẩu tăng), các doanh nghiệp Việt Nam có thể phải đối mặt với cạnh tranh cao hơn, do đó cần phải nâng cao năng suất, nâng cấp công nghệ hoặc giảm biên độ rủi ro.

Cần nâng cao vị thế chuỗi giá trị: Các nhà phân tích lưu ý rằng Việt Nam sẽ cần tăng cường nội địa hóa nguyên vật liệu, linh kiện, phụ tùng và nâng cao năng suất để duy trì khả năng cạnh tranh theo các quy định thương mại/hoạt động chặt chẽ hơn.

Rủi ro điều chỉnh cơ cấu: Các doanh nghiệp nhà nước Việt Nam, các doanh nghiệp xuất khẩu thâm dụng lao động năng suất thấp và các công ty phụ thuộc vào bảo hộ thuế quan có thể gặp khó khăn. Yêu cầu tham gia vào các vấn đề pháp lý/lao động/Sở Hữu Trí Tuệ đặt ra gánh nặng về chi phí, rủi ro và quản trị.

Cơ hội cho đầu tư nước ngoài: Về mặt tích cực, hiệp định có thể thu hút thêm FDI của Hoa Kỳ và nước ngoài vào Việt Nam (với khuôn khổ dễ dự đoán hơn) và cho phép các công ty Việt Nam giành được hàng xuất khẩu hoặc liên doanh của Hoa Kỳ. Các nhà phân tích tại Việt Nam coi tuyên bố này là giúp xây dựng niềm tin cho thương mại song phương.

Gián đoạn/chuyển đổi ngắn hạn: Các doanh nghiệp Việt Nam sẽ cần định vị lại, nâng cấp, đầu tư vào công nghệ cao hơn, đảm bảo tuân thủ các quy tắc phi thuế quan chặt chẽ hơn và có thể rút khỏi các mặt hàng xuất khẩu giá trị thấp hơn. Điều này có thể gây gián đoạn việc làm, đặc biệt là ở các tỉnh có trình độ kỹ năng thấp hơn.

Tóm lại, mặc dù có nhiều cơ hội, nhưng bất lợi sẽ thể nghiêng về phía Việt Nam vì phải chịu nhiều chi phí điều chỉnh hơn Hoa Kỳ, ít nhất là trong ngắn hạn đến trung hạn.

4) Vấn đề hàng hóa Trung Quốc trung chuyển qua Việt Nam

Nhiều năm qua, các nhà bình luận Hoa Kỳ đã cáo buộc Việt Nam là một “trung tâm trung chuyển” cho hàng hóa Trung Quốc (tức là hàng hóa sản xuất tại Trung Quốc được vận chuyển qua Việt Nam để tiếp cận thị trường Hoa Kỳ, và được dán nhãn “Made in Vietnam” để tái xuất cảng qua Hoa Kỳ), tại sao phía Hoa Kỳ không nêu rõ vấn đề này hơn trong tuyên bố công khai? Một vài lý do có thể là:

Quyền tự do đàm phán: Hoa Kỳ có thể bí mật gây sức ép với Việt Nam về việc trung chuyển, nhưng công khai nêu bật những vấn đề dễ chấp nhận hơn về mặt chính trị (thuế quan, tiếp cận thị trường). Một số tuyên bố có đề cập đến kiểm soát xuất khẩu/lách thuế/khả năng phục hồi chuỗi cung ứng, ngầm ám chỉ việc trung chuyển. Ví dụ: “giải quyết vấn đề lách thuế và hợp tác về kiểm soát xuất khẩu”.

Cân bằng chiến lược: Việt Nam là đối tác chủ chốt của Hoa Kỳ trong chiến lược Ấn Độ Dương – Thái Bình Dương rộng lớn hơn (so với Trung Quốc). Hoa Kỳ có thể muốn đạt được một thỏa thuận thương mại hơn là ngay lập tức leo thang căng thẳng bằng một cuộc đối đầu công khai toàn diện về vấn đề trung chuyển hàng hóa.

Điều chỉnh thông điệp: Tuyên bố công khai nhấn mạnh sự công bằng song phương, khả năng tiếp cận lẫn nhau và cải cách cơ cấu. Một lời cáo buộc công khai thẳng thừng về việc Trung Quốc trung chuyển hàng hóa qua Việt Nam có thể làm phức tạp thêm câu chuyện và tạo ra phản ứng dữ dội trong nước (kể cả trong giới lãnh đạo Đảng).

Về bản chất, mặc dù trung chuyển hàng hóa là một vấn đề đã được biết đến, Hoa Kỳ đã chọn một khuôn khổ công khai nhẹ nhàng hơn trong tuyên bố chung và để lại nhiều vấn đề kỹ thuật gây tranh cãi hơn cho các giai đoạn đàm phán trong tương lai.

5) Bình luận về điều khoản: “Hoa Kỳ và Việt Nam sẽ hợp tác để giải quyết các vấn đề về sở hữu trí tuệ, lao động, môi trường, hải quan và tạo thuận lợi thương mại, các thông lệ quản lý tốt, và bất kỳ hành vi bóp méo nào của các doanh nghiệp nhà nước.”

Điều khoản này có ý nghĩa quan trọng vì một số lý do, và từ góc độ của Việt Nam, nó làm dấy lên những căng thẳng đáng kể.

1. Sở hữu trí tuệ (SHTT)

Việt Nam đã cam kết “thực hiện đầy đủ các nghĩa vụ của Việt Nam theo một số điều ước quốc tế về sở hữu trí tuệ” theo Tuyên bố chung.

Đối với các doanh nghiệp trong nước, điều này đồng nghĩa với chi phí tuân thủ cao hơn, khả năng phụ thuộc vào việc sao chép giá rẻ hoặc thực thi lỏng lẻo, và do đó, việc xây dựng lợi thế cạnh tranh trong một số lĩnh vực có thể chậm hơn.

Nhà nước Việt Nam hiện phải tăng cường thực thi quyền sở hữu trí tuệ (tòa án, hải quan, cơ quan quản lý) — một thách thức về quản trị.

2. Lao động

Việt Nam vẫn chưa phê chuẩn Công ước 87 của ILO (Quyền Tự do Hiệp hội) và tiếp tục phải đối mặt với những lo ngại về quyền lao động và sự hiện hữu của công đoàn độc lập (các nhà hoạt động và tổ chức lao động độc lập bị giam giữ, v.v.)

Bằng cách chấp nhận tham gia vào các tiêu chuẩn lao động, giới lãnh đạo Việt Nam trên thực tế đang cam kết cải thiện hồ sơ của mình. Tuy nhiên, điều này làm gia tăng rủi ro chính trị nội bộ: việc tổ chức lao động độc lập đe dọa sự độc quyền truyền thống của Đảng/Nhà nước và sự kiểm soát về công đoàn.

Nếu Việt Nam không thực hiện cải thiện, phía Hoa Kỳ có thể gây sức ép bằng các cơ chế trừng phạt hoặc biện pháp khắc phục thương mại, điều này có thể gây tổn hại cho các nhà xuất khẩu Việt Nam.

3. Môi trường

Điều khoản về môi trường đặt ra kỳ vọng về việc cải thiện quy định, thực thi và trách nhiệm môi trường của doanh nghiệp (đặc biệt là đối với FDI và xuất khẩu).

Trong khi đó, Việt Nam đang tìm kiếm các khoản vay nước ngoài lớn (15 tỷ đô la Mỹ cho năng lượng xanh) và tiếp tục là nơi tập trung các ngành công nghiệp nhạy cảm với môi trường; sự không phù hợp giữa cam kết và thực tế có thể tạo ra rủi ro về uy tín hoặc thậm chí là các vấn đề thương mại/ngược dòng (ví dụ: thuế quan tiềm ẩn về môi trường, áp lực ESG). Việc bắt giũ các nhà hoạt động môi trường (bà Hoàng Thị Minh Hống, Ngô Thị Tố Nhiên, ls Đặng Đình Bách, …) cho thấy khoảng cách giữa các cam kết công khai và việc thực hiện.

4. Hải quan / tạo thuận lợi thương mại / thực hành quản lý tốt

Điều này có nghĩa là Việt Nam phải cải cách hải quan, thủ tục biên giới, cấp phép, minh bạch quy định, chống tham nhũng, v.v. Đây là những cải cách tích cực về mặt kinh tế, nhưng cũng đầy thách thức về mặt chính trị và quyền lợi của đảng CSVN.

Các công ty xuất khẩu Việt Nam phải tuân thủ các tiêu chuẩn cao hơn (truy xuất nguồn gốc, chứng từ) làm tăng chi phí kinh doanh.

5. Doanh nghiệp Nhà nước (DNNN) và hành vi bóp méo thông tin

Nền kinh tế Việt Nam vẫn còn nhiều DNNN lớn, nhiều doanh nghiệp trong số đó đang thua lỗ, được trợ cấp hoặc chịu gánh nặng quản trị kém hiệu quả.

Bằng cách cam kết “xử lý bất kỳ hành vi bóp méo nào của các DNNN”, Việt Nam đang chấp nhận áp lực phải cải cách hoặc ít nhất là công khai các hoạt động của DNNN để giám sát trong bối cảnh quan hệ thương mại với Hoa Kỳ.

Tuy nhiên, cải cách DNNN là một trong những nhiệm vụ khó khăn và nhạy cảm nhất về mặt chính trị trong nền kinh tế Việt Nam — nó ảnh hưởng đến các nhóm lợi ích, các lãnh đạo đảng địa phương, v.v. Việc đưa vào điều khoản này do đó cho thấy đòn bẩy mạnh mẽ của Hoa Kỳ.

Tất cả những điều này cho thấy khoảng cách giữa lời nói và thực thi. Thỏa thuận với Hoa Kỳ thực chất đã nêu rõ những vấn đề này như những vấn đề mà Việt Nam hiện phải đối mặt và giải quyết.

Kết luận

Tóm lại, mặc dù khuôn khổ thương mại Mỹ – Việt Nam thoạt nhìn có vẻ là một bước đi hợp tác, nhưng từ quan điểm của Việt Nam, nó được cho là một sự nhượng bộ về mặt cấu trúc và gánh nặng điều chỉnh hơn là một lợi thế chiến lược. Chính quyền Việt Nam dưới thời Tô Lâm đã chấp nhận các cam kết tiếp cận thương mại quan trọng đối với hàng hóa và dịch vụ của Hoa Kỳ, bị mắc kẹt trong những áp lực cải cách đáng kể (lao động, môi trường, sở hữu trí tuệ, doanh nghiệp nhà nước), trong khi vẫn phải đối mặt với mức thuế quan tương đối cao của Hoa Kỳ (20%) đối với hàng xuất khẩu.

Do mô hình tăng trưởng dựa vào xuất khẩu của Việt Nam, sự phụ thuộc lớn vào sản xuất và sự tồn tại dai dẳng của nền quản trị trong nước yếu kém (quyền lao động, hoạt động môi trường, sự kém hiệu quả của doanh nghiệp nhà nước), những rủi ro là rất lớn. Việt Nam phải nhanh chóng nâng cấp nền tảng công nghiệp, nâng cao các tiêu chuẩn quản lý/quy định và tái cấu trúc phần lớn nền kinh tế – tất cả đều trong điều kiện thương mại đối ngoại thắt chặt hơn. Nếu không được thực hiện một cách khéo léo, thỏa thuận này có thể làm chậm tăng trưởng của Việt Nam, thu hẹp biên lợi nhuận, tăng chi phí điều chỉnh, bộc lộ những điểm yếu về lao động/nhân quyền và hạn chế quyền tự chủ về chính sách.

Đối với ông Tô Lâm và Đảng CSVN, đây là thời điểm thách thức thực sự: cải cách cơ cấu được yêu cầu từ bên ngoài và ban lãnh đạo CSVN phải mang lại những thay đổi thực chất, không chỉ về cam kết mà còn về kết quả.

Share this article

Subscribe
Notify of
guest

0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments